Đó là những câu hát trong một bài hát mà chúng em đã được học, bài hát đã để lại trong chúng em ấn tượng về các cô giáo với sự dịu dàng,, yêu thương trìu mến với những cô câu học trò nhỏ. Mỗi khi lẩm nhầm hát bài hát ấy, em lại nghĩ ngay tới cô giáo của mình.. Trong số mười ba môn học ở lớp sáu, môn học mà em yêu thích nhất chính là môn Văn, và người truyền cho em tình yêu ấy chính là cô giáo Trần Thị Băng – giáo viên dạy văn của lớp em, cô cũng chính là tổ trưởng tổ Xã hội của nhà trường.
Cô Băng cùng cấc cô giáo trong tổ Xã hội của trường em
Nếu được hỏi em ấn tượng nhất về điều gì ở cô, thì em sẽ không ngần ngại trả lời rằng “Cô Băng là một trong hai cô giáo dạy văn già nhất trường”. Cô bắt đầu dạy học từ năm 1991 tới nay đã được gần 30 năm. Chính từ khoảng thời gian gắn bó với nghề lâu như vậy nên cô có một “kho tàng kiến thức” văn học và kinh nghiệm hết sức phong phú cùng với bản lĩnh kiên cường của một nhà giáo mẫu mực.
Cô Băng có một giọng nói rất đặc biệt, giọng cô có lúc sôi nổi, vui vẻ khi cô đọc những vần thơ miêu tả về hình ảnh chú bé Lượm:
“Chú bé loắt choắt
Cái xắc xinh xinh
Cái chân thoăn thoắt
Cái đầu nghênh nghênh….”
Cũng có lúc thâm trầm, thoáng chút buồn khi cô nhắc tới sự hy sinh anh dũng của Lượm khi làm nhiệm vụ và hy sinh, nhưng có khi thủ thỉ, tâm tình và đầy xúc động khi nói về tình cảm yêu thương của Bác Hồ dành cho nhân dân Việt Nam khi chúng em học bài thơ “Đêm nay Bác không ngủ”…điều đó đã tạo nên sức hút của cô trong mỗi giờ lên lớp khiến em chẳng thể nào quên được.
Bên cạnh giọng nói truyền cảm, ấm áp, những tiết học của cô còn trở nên hấp dẫn hơn bởi cô hay dặn chúng em theo lối vừa học vừa chơi. Không khí trong lớp học rất thoải mái, nhẹ nhàng, sau buổi học chúng em còn rất hiểu bài. Lối giảng bài của cô rất ngắn gọn và cực kì dễ hiểu. Cô cho chúng em làm bài tập và thực hành là chính. Trong những cách cô giảng bài, nói chuyện, em có thể thấy trong mắt cô là cả một khoảng trời yêu thương như một người mẹ hiền muốn truyền đạt lại mọi thứ tốt nhất cho chúng em vậy.
Vào những giờ giải lao, cô hay kể cho chúng em nghe những câu chuyện ngoài đời có ý nghĩa sâu sắc, cô còn luôn quan tâm chăm sóc chúng em từng chút một rất tỉ mỉ.
Cô bên các anh chị lớp 9 trong ngày khai giảng và lễ tốt nghiệp
Chúng em nghe, thấy việc nào tốt đẹp sẽ học theo còn điều gì xấu thì nhìn vào đó mà tự rút kinh nghiệm. Cô cũng hay tâm sự với chúng em, khi đó cô hay chia sẻ cho chúng em bí quyết học tốt, chỉ cho chúng em cách sắp xếp lịch học tập thật hợp lí để không bị dồn ép các môn học…Dần dần nhờ sự rèn giũa của cô, chúng em đã tiến bộ hơn. Có hôm cô khen lớp chúng em thông minh “nói một hiểu mười” và rất có nề nếp, kỉ cương. Đó chính là nhờ các cô đã dày công dạy dỗ chúng em mà có đấy thôi.
Cô cùng các cô giáo đan khăn ấm từ thiện trong phong trào "Khăn ấm Hạ Đình"
Cô Băng đến nay đã gần 50 tuổi nhưng cô còn rất “năng động”. Cô yêu rất thích những hoạt động thể dục thể thao, có lần cuối buổi học chiều em còn thấy cô thi đánh cầu lông với các anh chị khối 9. Cô đánh rất hay và có nhiều pha phát cầu đẹp. Khi chơi những trò chơi như vậy, cô như trẻ ra tận 20 tuổi vậy. Bảo sao trông cô vẫn rất nhanh nhẹn, hoạt bát.
Cuộc sống ngày càng phát triển, công việc ngày càng nhiều và khó khăn hơn đòi hỏi mọi người phải luôn cố gắng, nỗ lực phấn đấu học tập để có thể đảm nhiệm được công việc của mình. Đối với chúng em, cô Băng chính là một tấm gương như vây. Nhắc đến cô, chúng em đều biết đến cô bởi lòng yêu nghề, sự hăng say trong công tác chuyên môn. Ngày nào cô cũng ở trường từ sáng sớm đến tối mịt có những tối mùa đông lạnh buốt, tôi vẫn thấy cô miệt mài làm việc. Vất vả là thế nhưng cô vẫn chẳng hề cảm thấy mệt mỏi vì chúng em biết bên cạnh cô luôn có một gia đình hạnh phúc, mọi thành viên trong gia đình đều bên cạnh ủng hộ cô, các anh chị con của cô đều học rất giỏi. Nhiều người hỏi về bí quyết, cô tâm sự “Ước mơ của cô từ nhỏ là được làm cô giáo. Cô yêu văn học, yêu nghề giáo và yêu những cô cậu học trò hồn nhiên. Cô muốn truyền niềm đam mê và tình yêu ấy cho thật nhiều thế hệ học trò. Những điều này đã trở thành nguồn động lực để làm tốt mặc dù đôi khi có chút khó khăn”. Những lời tâm sự ấy của cô như thôi thúc, thức tỉnh trong tôi phải phấn đấu, làm tốt sứ mệnh của mình. Những cố gắng nỗ lực của cô góp phần không nhỏ vào bảng thành tích của nhà trường. Chúng em rất yêu và quý cô, mong cô luôn mạnh khỏe, luôn giữ mãi trong tim ngọn lửa đam mê với sự nghiệp “trồng người” hôm nay và mãi mãi về sau.