Tuổi thơ của em đi qua có biết bao kỷ niệm vui buồn, những nỗi buồn rồi cũng sẽ trôi dần vào dĩ vãng chỉ còn những niềm vui ở lại mãi với thời gian. Nhưng có một kỷ niệm mà có lẽ sẽ không bao giờ phai nhạt trong em đó là khoảng thời gian em bước chân vào lớp 6. Em được xếp vào lớp 6A1 của trường THCS Hạ Đình.
Cô Nga là giáo viên môn Vật lý và cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp em. Ở trên lớp, cô giảng bài rất kĩ, rất dễ hiểu. Ngoài ra trong giờ sinh hoạt cô còn giảng cho chúng em những điều hay lẽ phải. Nhờ có cô mà các bạn đã có nhiều thành tích tốt hơn trong học tập. Ngoài những kiến thức mà chúng em được học trên lớp ra, cô còn nói về những vấn đề xã hội, những khúc mắc của tuổi dậy thì mới lớn, các bất đồng giữa bạn này với bạn khác để chúng em hiều nhau hơn.
Cô Nga tham gia các hoạt động của học sinh
Cô Nga tham gia Đại hội thể thao và giảng dạy trong một tiết học Vật lý
Em còn nhớ ngày đầu tiên đến trường nhận lớp, chúng em rất háo hức nhưng có cũng một chút hồi hộp không biết cô giáo mới sẽ như thế nào. Khi vừa nghe tiếng trống, em vội vã chạy vào lớp và ngồi ngay ngắn ở chiếc bàn đầu tiên trước bàn giáo viên. Rồi cô Nga bắt đầu đi từ phòng hội đồng đến trước cửa lớp, trao đổi với cha mẹ học sinh không cần lo lắng, cứ yên tâm đi về rồi hết giờ thì bố mẹ lại đến đón chúng em. Khi cô bước vào lớp, cả lớp im phăng phắc, cô bắt đầu giới thiệu tên mình, thật sự, nghe giọng cô ấm áp ngay từ câu nói đầu tiên, Để cho các bạn làm quen nhau hơn, cô đã tổ chức trò chơi “Tranh ghế” thật vui vẻ. Cả lớp cùng cười rộ lên khi có bạn bị thua cứ như lớp tôi đã thân thiết với nhau rồi vậy. Rồi khi không khí lớp học đã lắng xuống, cô bắt đầu giảng giải cho chúng em nội quy trường lớp, dặn dò chúng em những điều cần chuẩn bị cho ngày đi học hè sắp tới. Ngay sau buổi hôm đó, em đã quen được rất nhiều bạn mới mà không còn ngại ngùng nữa, chính nhờ ý tưởng của cô đã giúp em vượt qua sự e ngại đó.
Có một lần, khi vào lớp, cô mang theo rất nhiều phong bì thư, cô nói những thư này để gửi cho chúng em. Quả thật, trên phong bì thư đó có ghi rõ họ tên của từng bạn trong lớp. Bạn nào cũng thắc mắc, cô Nga liền gợi ý “đó là một thứ rất quý giá”, cả lớp chúng em đều phấn khởi trả lời, nào là “tiền”, “vàng”, bạn Trúc Nhân còn bào là “kim cương” nữa...Dĩ nhiên tất cả đều không chính xác rồi. Khi chúng em mở ra, thì đó là những bức thư, từng dòng chữ thân thuộc hiện lên trên tờ giấy trắng tinh, cả lớp chăm chú đọc từng chữ đến hết bức thư của mình...Chúng em hiểu rằng, đó là những lời nhắn nhủ của bố mẹ có cả những lời tâm sự, yêu thương chân thành mà chưa bao giờ bố mẹ nói. Cô dặn dò chúng em “đây là những điều trân quý mà các con phải gìn giữ thật cẩn thận”...Cô còn nói nhiều điều nữa, giọng cô nói thật truyền cảm và em đã nghe thấy những tiếng sụt sịt xung quanh mình...có lẽ các bạn của em đang khóc. Rồi có cả một hôm mẹ em đến đón muộn, cô đã không ngại ngần đưa em về tận nhà…
Những cử chỉ hành động của cô rất quyết đoán, cô còn là một người cực kỳ tâm lý nữa. Cô chỉ cần nhìn thái độ của chúng em là cô biết có chuyện gì rồi. Em cũng vậy, em có rất nhiều tâm sự mà không thể chia sẻ với ai cả. Em đã chín chắn hơn, thay đổi nhiều là do cô vì lúc đó cô đã để lại cho em một kí ức đến bây giờ em vẫn nhớ. Ba mẹ em đã li hôn từ khi em mới một tuổi, dù là như vậy, nhưng mẹ luôn cố gắng nuôi dạy em nên người, chăm lo cho em từng chút một. Còn ba thì...Em rất giận ba, em cảm thấy ba chỉ toàn mang lại cho mình những điều rắc rối, em không gặp ba, lảng tránh ánh mắt của ba vì mỗi khi nhìn vào đó, em cảm thấy chẳng có chút tình cảm yêu thương nào mà chỉ toàn là sự sợ hãi. Có lần vì quá sợ hãi trước sự xuất hiện của bố, em đã hét lên thật to rồi bật khóc...Cô đã an ủi và ôm em vào lòng. Cảm giác thật ấm áp.Từ sau cuộc trò chuyện đó, em luôn nhớ tới lời cô.
Mỗi lần nghe câu thành ngữ “lá lành đùm lá rách”, em lại nghĩ đến cô Nga vì cô là người đã kêu gọi chúng em cùng ủng hộ quần áo mùa đông để tặng cho các bạn học sinh nghèo miền núi để các bạn có quần áo ấm chống chọi với cái lạnh buốt của mùa đông. Chỉ sau một ngày, các bạn đã quyên góp được năm bao tải lớn rồi chính tay cô lại gói ghém chúng thật cẩn thận để tặng các bạn, những bạn nào có khó khăn gì, cô đều trò chuyện, giúp đỡ và động viên để tạo thêm động lực. Cô luôn tổ chức những buổi sinh hoạt đầy thú vị và tràn ngập tiếng cười. Ngày lễ hội, chúng em đều đoàn kết với nhau để cùng làm nên những kỉ niệm đáng nhớ, em biết, đằng sau đó là sự giúp đỡ âm thầm của các thầy cô trong nhà trường cũng như của cô giáo chủ nhiệm đáng kính của chúng em.
Em nhất định sẽ cố gắng học thật giỏi và luôn mạnh mẽ để không phụ những gì cô đã dạy. Cô à! Con cảm ơn cô vì những điều cô đã làm cho con. Con sẽ nghe lời cô để làm cô vui lòng.